Không giam được trí óc
Xuân Thủy
Đế quốc tù ta, ta chẳng tù
Ta còn bộ óc, ta không lo.
Giam người, khoá cả chân tay lại
Chẳng thể ngăn ta nghĩ tự do.
Có lúc ngươi toan đánh bể đầu
Đầu ta chẳng bể, sống càng lâu
Sống lâu ta nghĩ trăm ngàn kế
Nghĩ kế đưa ngươi xuống vực sâu.
Đời ta đã sẵn một con đường
Ý nghĩ ta đi khắp bốn phương
Đi đến hang sâu, vào ngục tối
Gọi hồn nhân loại, nắn đau thương.
Này này đế quốc, biết ta chăng?
Ngươi đã già nua, ta trẻ măng
Trái đất ngươi ôm, ôm chẳng nổi
Trời kia, ta với cả cung trăng.
Ngươi ơi, ngươi đã trở về già
Trời đất non sông này của ta
Cửa kín tường cao bưng bít mấy
Ta nhìn vũ trụ vẫn bao la.
Ta nhìn ngày mai hết đói nghèo
Hết tù hết tội, hết gieo neo
Trong ngoài bốn biển anh em cả
Ôi! Đẹp vườn xuân những nắng chiều!
Hỏa Lò, Hà Nội, 1938
Ý KIẾN BẠN ĐỌC
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Văn truy điệu liệt sĩ
Trần Cung
Than ôi!
Xích xiềng phong kiến, nước Việt Nam trong cảnh lao lung
Gót sắt thực dân, người Việt Nam sống đời
Hoả Lò là địa ngục nhân gian tù tội
Tết nhà pha
Trần Cung
Năm mới sang rồi, năm cũ qua
Đời tù mới, cũ khéo phôi pha
“Nghinh tân” lễ mễ khiêng “Tinet”
“Bái tuế” lom khom bế “lập là”
Trong nhà tù
Xuân Thủy
Đời ta nghĩ cũng lạ đời
Làm chi hôm sớm có người chăm lo
Mùa đông sẵn có “hỏa lò”
Mùa hè “nhà đá” tha hồ nghỉ ngơi